Bé vẫn canh giữ bên người Trần Dục Nhiên đang hôn mê, nước mắt lưng tròng nhìn cậu, chờ cậu tỉnh lại. Hoàn hảo Trần Dục Nhiên chỉ là ngất qua mười phút liền tỉnh lại. Thấy Hoắc Đình thút thít khóc, Trần Dục Nhiên rốt cục mở miệng "Được rồi, lần này anh tha thứ cho nhóc. Lần sau mà tái phạm, anh tuyệt giao với nhóc.". Trong lòng Trương Quân Dật đột nhiên lóe qua một chút buồn bực, tặc lưỡi, nhấc chân đi lại chỗ công tắc đèn, một tiếng tách vang lên và rồi đèn trong thư phòng tắt ngóm. "Cởϊ qυầи áo!". Thực mất hứng vì mình mềm lòng trước Trần Dục Nhiên, giọng của Trương Quân Dật trở nên hung tợn. Trần Dục Nhiên run lên cầm cập. Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng. Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Editor Seka . . . Từ sau khi Trần Dục Nhiên tám tuổi, phần lớn thời gian đều ở tại ký túc xá của trường học, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể trở về Trần gia. Sau khi lên đại học, Trần Dục Nhiên bắt đầu dùng thời gian nghỉ đông và nghỉ hè làm công kiếm tiền, số lần về Trần gia liền càng ngày càng ít. Trần Huy công việc bận rộn, chuyện trong nhà đều giao cho vợ là Ninh Thanh Thanh xử lý. Với đứa con cả trầm mặc hướng nội vô năng Trần Dục Nhiên này, chỉ biết là cậu không có thiếu tay gãy chân, có phí sinh hoạt có thể dùng, những thứ khác căn bản không thèm để ý tới. Hơn nữa trong mắt gã luôn luôn cưng chiều cô con gái lớn Trần Ngọc Dung hiểu chuyện chững chạc, hơn nữa Trần Dục Nhiên ở trường lại học chung một lớp với cô ta, cho dù Trần Dục Nhiên gây ra họa, Trần Ngọc Dung đều có thể giải quyết thay cho Trần Dục Nhiên. Đây là kết quả tinh tế của Trần Ngọc Dung, sau hơn một năm. Ninh Thanh Thanh thuận thế làm trò trước mặt Trần Huy, đem nhiệm vụ đưa phí sinh hoạt cho Trần Dục Nhiên giao cho Trần Ngọc Dung, vì thế Trần Huy càng yên tâm. Trần Dục Nhiên trước kia quật cường, cho dù bị Trần Ngọc Dung nắm mạch máu kinh tế, bị cắt xén bị kéo dài, thật sự không rên một tiếng, giống như việc mở miệng xin giúp đỡ từ Trần Huy chính là nhận thua, ngay cả tự tôn cũng sẽ không còn. Kỳ thật cậu thật sự suy nghĩ nhiều quá… Trần Dục Nhiên yên lặng nghĩ. Thế giới này, khóc không nhất định có ăn, nhưng không khóc, vậy khẳng định là không có ăn. Đến khu nhà lớn của Trần gia, xuống xe, đôi song sinh cùng Trần Dục Nhiên mỗi người đi một ngả. Đôi song sinh trực tiếp trở lại trong nhà mình —— Một tòa biệt thự độc lập kiểu châu Âu xa hoa, diện tích rộng lớn. Trần Thụ thì mang theo Trần Dục Nhiên đi về phía biệt thự tòa nhà chính cổ kính cách đó không xa để gặp Trần Dũng, nhận được lời truyền xuống nói không gặp của Trần Dũng, vì thế ông ta mang theo Trần Dục Nhiên trở lại biệt thự. Giống với vẻ ngoài xa hoa của biệt thự, bố trí trong biệt thự đều lấy màu trắng, màu vàng theo phong cách sang trọng của châu Âu. Chiếc đèn chùm tinh xảo phức tạp, chiếc sofa da thật nạm kim cương, sàn nhà là từng viên đá cẩm thạch thiên nhiên cỡ lớn…. Đi đến phòng khách, một quý phu nhân dáng người xinh xắn, vẻ mặt yêu kiều đứng lên, nhẹ giọng nói “Chú Trần, vất vả chú phải đi đón bọn nhỏ về…”. Bà ta chính là Ninh Thanh Thanh. Yếu đuối dịu ngoan, săn sóc tỉ mỉ, rõ ràng đã bốn mươi ba tuổi, nhìn qua lại như chỉ đang ở trong độ tuổi hai mươi, ánh mắt mơ mơ hồ hồ như nai con vô hại, làm người ta hết sức yêu thương. “Đây là phận sự của tôi, phu nhân, xin đừng khách khí.” Trần Thụ cười tủm tỉm nói. Ninh Thanh Thanh mỉm cười thùy mị “Dục Nhiên cũng trở về rồi à. Hôm nay là sinh nhật Dung Dung, mấy đứa chơi vui nha.” Giọng điệu quan tâm thân thiết. Nhìn bộ dáng này của Ninh Thanh Thanh, ai dự đoán được bà ta lại không thể chờ đợi để gặp đứa con trai riêng, ngay cả tiền sinh hoạt cũng động tay động chân? Không, bà ta quả thực không có’ không đợi gặp đứa con riêng, bà ta chỉ là đem chuyện chăm sóc’ đứa con riêng, giao cho đứa con gái luôn bất hòa với đứa con riêng… “Vâng, dì Ninh.” Con mắt trong veo của Trần Dục Nhiên chớp chớp, điềm nhiên trả lời, lại nói, “Em gái mời con tham gia, con đương nhiên sẽ chơi thật vui. Bất quá lễ phục của con để ở ký túc xá trong trường không có mang theo, xin dì Ninh giúp con chuẩn bị một bộ đi.”. Lời này vừa nói ra, Trần Thụ nhìn về phía Trần Dục Nhiên, trên mặt Ninh Thanh Thanh sửng sốt, có chút phản ứng không kịp. Sau khi Trần Dục Nhiên bắt đầu hiểu chuyện, đối với Ninh Thanh Thanh đều là bài xích từ đáy lòng, mỗi lần phải cùng nói chuyện với Ninh Thanh Thanh, cậu đều có thể trốn thì trốn, lui đến một góc, tránh không được thì vẻ mặt miễn cưỡng, hồi lâu mới ấp úng ra một câu. Cậu chưa từng dùng thái độ bình tĩnh như vậy để gọi Ninh Thanh Thanh là dì Ninh’, càng đừng nói tới việc gọi Trần Ngọc Dung luôn gây khó dễ cho cậu là em gái’. Phục hồi lại tinh thần, Ninh Thanh Thanh nhớ tới lời Trần Dục Nhiên nói, trong lòng hiện lên một chút không được tự nhiên. Bà ta đem chuyện đưa phí sinh hoạt cho Trần Dục Nhiên giao cho Trần Ngọc Dung xử lý, chính là chắc chắn Trần Dục Nhiên sẽ không dám phản ứng gì, sẽ không xin giúp đỡ từ người Trần gia. Kỳ thật trong lòng bà ta biết rõ tình trạng cuộc sống của Trần Dục Nhiên. Lễ phục’ trong miệng Trần Dục Nhiên, căn bản không có khả năng tồn tại. Nhưng Trần Dục Nhiên không có nói rõ, ngược lại cho bà ta một cái bậc thang, đây là đang thể hiện mình với bà ta sao?. Ninh Thanh Thanh cẩn thận nhìn sắc mặt Trần Dục Nhiên, tuyệt đối thật không ngờ có một ngày bà ta sẽ bởi vì một câu của Trần Dục Nhiên mà tâm thần không yên. “Dì Ninh, hay là dì muốn cho người tới ký túc xá trường con giúp con mang lễ phục qua đây?” Thấy Ninh Thanh Thanh chậm chạp không đáp, Trần Dục Nhiên khó hiểu hỏi. “Dục Nhiên yên tâm, dì Ninh sẽ giúp con chuẩn bị.” Ninh Thanh Thanh hơi hơi cắn môi, dịu dàng nói. “Dạ.” Trần Dục Nhiên gật đầu, vẻ mặt đương nhiên, dường như đem Ninh Thanh Thanh trở thành người hầu có thể sai khiến. Trong mắt Ninh Thanh Thanh hiện lên chút không vui. “Trần Dục Nhiên!” Trần Ngọc Dung đang đi xuống lầu, vừa vặn thấy một màn như vậy, không khỏi giương giọng gọi tên Trần Dục Nhiên, trong giọng nói hàm chứ cảnh cáo. “Ngọc Dung, gọi anh hai.” Trần Dục Nhiên nhíu mày, “Dì Ninh dạy em như vậy sao? Thân là con gái Trần gia, sao lại không lễ phép như thế?”. Trần Ngọc Dung nghẹn lời, ánh mắt trợn to, vẻ mặt không dám tin. “Anh dám…”. “Dung Dung, gọi anh hai.” Ninh Thanh Thanh đột nhiên cắt ngang lời nói chưa xong của Trần Ngọc Dung. “Mẹ!” Trần Ngọc Dung bất mãn nhìn về phía Ninh Thanh Thanh, liền thấy Ninh Thanh Thanh nhẹ nhàng vứt cho cô ta một ánh mắt ra hiệu. Trần Ngọc Dung cuối cùng chú ý tới Trần Thụ đứng yên một bên, im lặng nhìn một màn trước mắt, không cam lòng mà mím chặt môi. Mấy thủ đoạn nhỏ của cô ta từ dưới nhằm vào Trần Dục Nhiên có thể sẽ không có người để ý, nhưng ông nội Trần Dũng tuyệt không cho phép mâu thuẫn trong nhà bại lộ ra ngoài, ngay cả người ngày càng kín đáo khôn khéo tác phong thương nhân càng ngày càng tăng lên như Trần Huy cũng không được phép. Hơn nữa Ninh Thanh Thanh luôn luôn lấy hình tượng mảnh mai dịu dàng săn sóc, không thể bởi vì Trần Dục Nhiên mà ảnh hưởng đến hình tượng của Ninh Thanh Thanh ở trong cảm nhận của Trần Huy. Trần Thụ là tai mắt của Trần Dũng, bởi vậy cũng không thể ở trước mặt ông ta gây khó xử cho Trần Dục Nhiên… Nhưng muốn Trần Ngọc Dung gọi Trần Dục Nhiên là anh hai’, đó là nằm mơ! Cô ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận!. “Mẹ, con giúp mẹ chuẩn bị lễ phục cho anh ta.” Trần Ngọc Dung khôn khéo nói. “Ừ, ánh mắt của Dung Dung rất tốt, nhất định có thể giúp Dục Nhiên chọn được một bộ quần áo tốt.” Ninh Thanh Thanh yêu thương nói. “Vậy vất vả em rồi.” Trần Dục Nhiên không hề dị nghị. Trong lòng Trần Ngọc Dung không thoải mái, xoay người lên lầu. “Chú Trần, làm chú chê cười. Bọn nhỏ không hiểu chuyện, thích đùa giỡn.” Ninh Thanh Thanh cười nói, “Hôm nay sinh nhật Dung Dung, liền dung túng con bé một ngày làm cô gái được chiều chuộng đi! Yến tiệc tối nay bắt đầu, chú Trần nhất định phải đến sớm một chút.”. Khuôn mặt béo tròn của Trần Thụ cười đến thoải mái “Tiểu thư là cháu gái lão gia yêu thương, cũng không phải là cô gái được chiều chuộng sao? Cám ơn phu nhân, tôi sẽ đến cùng với lão gia.”. Ninh Thanh Thanh yên lòng, tự mình đưa ông ta tới cửa. Quay người lại, bà ta đang suy nghĩ mấy câu đã nói với Trần Dục Nhiên, dò xét nguyên nhân cậu đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng thanh thản đi lên lầu của cậu. “Dục Nhiên?” Ninh Thanh Thanh gọi cậu lại. Sao không nói với bà ta một tiếng nào đã đi như thế, đây là lễ phép của đứa trẻ Trần gia sao?. Bà ta đang định mở miệng chất vấn, Trần Dục Nhiên đã muốn xoay người, một tay khoác lên tay vịn cầu thang khảm ngọc thạch quý báu, hơi có lỗi nói “Dì Ninh, con mệt, về phòng nghỉ ngơi trước, khi nào tiệc bắt đầu xin cho con biết.” Kỳ thật Trần Ngọc Dung vẫn luôn nói là tiệc sinh nhật’ chứ không phải dạ tiệc sang trọng. Nhưng Trần Dục Nhiên nghe được lời của Ninh Thanh Thanh, đã hiểu sự khác biệt trong đó. Cậu liền nói như vậy, hai mắt trong veo sáng ngời, sắc mặt lạnh nhạt biếng nhác, dáng người yếu ớt thon gầy, quần áo đơn giản bình thường, lại dấu không được sự bình yên thong dong ở khắp người, lưng không đứng thẳng làm người ta có loại cảm giác thản nhiên khiêm nhường. Trong nháy mắt Ninh Thanh Thanh cảm thấy cậu mới là chủ nhân của tòa biệt thự này, đang từ trên cao thờ ơ nhìn xuống người hầu là bà ta. Sắc mặt Ninh Thanh Thanh không khỏi hơi đổi. “Dì Ninh?” Trần Dục Nhiên nghi hoặc lại gọi một câu. Ninh Thanh Thanh miễn cưỡng mỉm cười “Nếu Dục Nhiên mệt, liền nghỉ ngơi đàng hoàng một lát đi…”. “Tiệc tối bắt đầu thì cho con biết, con sẽ không quên.” Trần Dục Nhiên lặp lại một lần, sau đó cất bước nhàn nhã mà tiếp tục lên lầu… Trần Ngọc Dung nghẹn một hơi lên lầu, đi thẳng về phía phòng của đôi anh em song sinh Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên. Tình cảm của Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên từ thuở nhỏ đã cực kỳ tốt, căn bản là không rời nhau. Ở Trần gia, bọn họ đều dùng chung một căn phòng. Trần Ngọc Dung không có gõ cửa, cạch’ một tiếng mở cửa phòng ra, sắc mặt không tốt đi vào. Trong phòng, Trần Cảnh Nhiên ngồi ở trên ghế sofa đọc một quyển sách nguyên văn bằng tiếng Đức, Trần Phách Nhiên đang dùng máy tính chơi game. Hai người cùng nhìn về phía Trần Ngọc Dung, trên mặt hiện lên một ít không vui vì bị làm phiền. Trần Ngọc Dung không có chú ý tới. Cô ta tinh tế cắn răng “Trần Dục Nhiên!” Sau đó từ nhiên đem chuyện vừa xảy ra ồ ồ nói lại một lần. Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên ăn ý liếc nhau. Bọn họ từ tiểu học đã bắt đầu vào học trong học viện Minh Hoàng. Học viện Minh Hoàng có một khu nhà ký túc xá trường học, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới nghỉ. Bọn họ được ông nội Trần Dũng coi trọng, cho dù về nhà, đều là ở bên chỗ Trần Dũng, chỉ thỉnh thoảng mới quay về nhà cha mẹ ruột. Nhiều năm qua, bọn họ cùng cha mẹ chị gái chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Khi còn bé bọn họ tuy nhỏ, nhưng vô cùng thông minh, hiểu chuyện rất sớm. Người chị ruột Trần Ngọc Dung này đã từng có một khoảng thời gian hết sức không thích bọn họ, luôn dùng một loại ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ giống như bọn họ không nên tồn tại mà lặng lẽ nhìn bọn họ. Đó cũng chính là nguyên nhân quan trọng làm bọn họ rất nhanh trưởng thành hiểu chuyện. Mãi đến năm bốn tuổi chính thức nhập hộ tịch vào Trần gia, bọn họ thông minh xinh đẹp rất được ông nội Trần Dũng yêu thích, sau đó không lâu mới năm tuổi đã thông qua tổng hợp lại xác định và đánh giá của học viện Minh Hoàng, Trần Ngọc Dung mới bắt đầu thay đổi thái độ, yêu thương bọn họ. Trần Ngọc Dung cho là bọn họ tuổi còn nhỏ không hiểu, kỳ thật bọn họ đều xem ở trong mắt ghi tạc trong lòng. Chẳng qua cô ta là chị ruột của bọn họ, cho dù có chút tâm tư lợi dụng nhỏ, cũng quả thật có chút che chở bọn họ, hai anh em mới mở một mắt nhắm một mắt cho qua với cô ta. Hơn nữa muốn nói chú ý coi trọng, bọn họ cảm thấy người chị này chú ý đến người anh trai cùng cha khác mẹ là Trần Dục Nhiên nhiều hơn. Trần Ngọc Dung dáng vẻ không tệ, học tập tốt, còn được trưởng bối Trần gia yêu thương dung túng, nhưng trước sau lại nắm chặt không tha Trần Dục Nhiên đã không còn gì cả. Điều đó làm Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên thực sự có chút khó hiểu. Nhưng chính bởi vì có Trần Dục Nhiên, lực chú ý của Trần Ngọc Dung mới không có đặt toàn bộ ở trên người bọn họ, làm cho bọn họ thoát được cái phiền toái này, bọn họ tất nhiên sẽ không lắm lời sửa lại tính cố chấp của Trần Ngọc Dung, cứ như vậy mà thờ ơ lạnh nhạt nhìn Trần Ngọc Dung dùng các loại thủ đoạn gây khó dễ Trần Dục Nhiên. Đối với ân oán giữa Trần Dục Nhiên và Trần Ngọc Dung, Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn nhúng tay vào. Ở trong mắt bọn họ, Trần Ngọc Dung chiếm hết ưu thế, đủ để ứng phó. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Trần Ngọc Dung bị Trần Dục Nhiên đánh phản lại. Mà Trần Ngọc Dung rõ ràng trở tay không kịp, lòng người đại loạn. “… Anh ta cho rằng anh ta là cái cái gì vậy? Lại muốn mẹ chuẩn bị lễ phục cho anh ta!” Trần Ngọc Dung tức giận nói. “Là chị mời anh ta tham gia tiệc sinh nhật, anh ta còn ở trước mặt chú Trần làm rõ…” Hơn nữa Trần Dục Nhiên rơi vào tình cảnh ngay cả lễ phục dạ tiệc cũng không có như ngày hôm nay, chính là do một tay Trần Ngọc Dung thúc đẩy. Chỉ cần Trần Dục Nhiên mặc đồ bình thường xuất hiện ở dạ tiệc, sự thật còn mạnh hơn cả lời nói, toàn bộ mặt mũi Trần gia đều sẽ mất hết. Trần Cảnh Nhiên khép quyển sách nguyên văn tiếng Đức lại, chậm rãi nói. “Ai kêu chị mời anh ta!” Trần Phách Nhiên nháy mắt, hai hàng lông mày nhếch lên. “Chị cũng không có cho phép anh ta xuất hiện ở dạ tiệc!” Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Trần Ngọc Dung, cũng là ngày Trần gia ở trên xã hội thượng lưu chính thức giới thiệu Trần Ngọc Dung. Từ hôm nay, cô ta bắt đầu chính thức bước vào giới xã giao ở thành phố Thiên Khê. Trần Ngọc Dung cố ý nói với Trần Dục Nhiên là tiệc sinh nhật’, đồng thời còn thông qua em trai cùng Trần Thụ cưỡng chế cậu đến, chỉ là muốn cho cậu lui ở trong góc, trơ mắt nhìn cô ta được xem như là công chúa Trần gia được long trọng giới thiệu với mọi người, để cậu lại một lần nữa khắc sâu nhận thức được sự chênh lệch giữa hai người. Dù sao tham gia tiệc sinh nhật’, Trần Dục Nhiên nhất định sẽ không chuẩn bị lễ phục sang trọng, không có lễ phục sang trọng cậu không có cách nào bước vào được, cô ta đã sắp xếp người không cho cậu xuất hiện tại nơi tổ chức. Ai biết, chẳng những thất bại trong gang tấc, còn bị làm cho đâm lao phải theo lao, phải cho cậu xuất hiện ở trên buổi dạ tiệc!. “Vậy chị tính thế nào?” Trần Cảnh Nhiên điềm tĩnh hỏi. Trần Ngọc Dung chớp mắt, cười lạnh “Anh ta muốn lễ phục không phải sao? Chị liền lấy một bộ lễ phục của bọn mày cho anh ta! Thời gian gấp như vậy, chị nhưng không có cách nào…” Hai anh em Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên mới mười sáu tuổi, nhưng dáng người bọn bọ khá cao, đã cao gần 180cm. Trần Dục Nhiên hai mươi tuổi, lại chỉ cao ước chừng 170 cm. Mặc quần áo của bọn họ, Trần Dục Nhiên xem chừng nhất định chẳng ra cái gì cả, nhìn cậu còn dám xuất hiện ở dạ tiệc nữa hay không!. “Không thể thực hiện được.” Mắt phượng hẹp dài của Trần Phách Nhiên nheo lại, không lưu tình chút nào đánh vỡ ý nghĩ kỳ lạ của Trần Ngọc Dung. Trần Ngọc Dung không vui mà nhìn cậu ta “Sao lại không được?”. “Anh ta nếu mở miệng gọi mẹ là dì Ninh’, gọi chị là em gái’, đã có chuẩn bị chị không đồng ý được yêu cầu của anh ta. Đoán chừng, nếu chị thật sự cho anh ta mặc quần áo không vừa người, anh ta nhất định sẽ mặc nó thoải mái xuất hiện tại dạ tiệc.” Hiệu quả này, so với mặt quần áo hàng ngày xuất hiện tại dạ tiệc càng khó nhìn hơn. Trần Cảnh Nhiên cũng không nói gì tiếp để kích thích Trần Ngọc Dung. “… Anh ta sẽ không biết xấu hổ như vậy?” Trần Ngọc Dung khó có thể tin mà la nhỏ. “Chị, đối mặt hiện thực đi, Trần Dục Nhiên anh ta thay đổi rồi. Xảy ra chuyện gì hoặc xuất hiện người nào đó, khiến anh ta thay đổi!” Trần Phách Nhiên lạnh lùng nói. Trần Ngọc Dung nghĩ đến cái gì đó, mặt cương lại, sắc mặt hơi đổi… ====================================== Tác giả nói ra suy nghĩ của mình Trần Dục Nhiên Vì có thể càng thêm lười nhác… -HẾT CHƯƠNG 10- Editor Seka . . . Sau tiệc sinh nhật của Trần Ngọc Dung, Trần Dục Nhiên nghênh đón tháng thi nước sôi lửa bỏng. Điều này làm cho cậu không rảnh đi suy nghĩ sâu xa đến ánh mắt đáng sợ của Trần Ngọc Dung đêm đó khi nhìn cậu ngồi xe Hoắc Hành Nhiễm rời khỏi Trần gia. Hoắc Hành Nhiễm cũng là người kỳ quái. Đêm đó sau khi cổ động Trần Dục Nhiên trả thù Trần gia không có kết quả, Hoắc Hành Nhiễm hình như tuyệt không cho rằng bản thân thất bại, thái độ đối với Trần Dục Nhiên chưa từng có biến hóa. Nhưng nếu như nói anh ta thân thiện với Trần Dục Nhiên, vậy quả thực anh ta có chút vẻ mặt ôn hòa với cậu, lúc Trần Ngọc Dung mở miệng ngăn cản Trần Dục Nhiên rời khỏi Trần gia sau buổi tiệc, Hoắc Hành Nhiễm chẳng những giải vây cho cậu, còn để cậu ngồi xe mình trở về trường, khiến cho sắc mặt của Trần Ngọc Dung trở nên rất khó xem. Nói anh ta không còn hứng thú với cậu nữa, từ sau ngày đó, Hoắc Hành Nhiễm không có xuất hiện ở trước mặt Trần Dục Nhiên nữa. Đương nhiên, bản thân Trần Dục Nhiên ước gì anh ta không xuất hiện. Cậu luôn có dự cảm Hoắc Hành Nhiễm đối với cậu mà nói là một phiền phức lớn, mà cậu ghét nhất chính là phiền phức. Một tháng thi này đối Trần Dục Nhiên và Phùng Đào cùng ký túc xá mà nói là một cơn ác mộng. Trần Dục Nhiên bởi vì nền tảng trước kia quá kém, lại thêm cũng không có đủ thời gian để đem nền tàng hoàn toàn bổ sung trở lại, chỉ có thể đi từng bước một, tối thiểu không cần thi trượt. Phùng Đào lại là tên học lệch môn cực nghiêm trọng. Ngoại trừ các môn học chuyên ngành máy tính ra, những môn học khác của cậu ta đều rất tệ, mỗi lần đều là Giản Triệu Phong trầm tĩnh ít lời tác phong mạnh mẽ ép cậu ra học bổ túc, thành tích mới từ tầng trời thấp bay qua, rất may không có phải thi lại. Lúc này có Trần Dục Nhiên làm bạn, Phùng Đào rốt cục không cần một mình đối mặt với Giản Triệu Phong hóa thân thành giám ngục, cậu ta gần như là vui đến muốn khóc!. Trần Dục Nhiên cũng tỏ vẻ, nếu Giản Triệu Phong không học tài chính mà sửa thành học trường sư phạm, cậu ta nhất định sẽ trở thành một thầy giáo chủ nhiệm cực kỳ xuất sắc, bởi vì không có học sinh nào dám ở dưới tầm mắt cậu mà mà lười học. Vượt qua một tháng khổ luyện, lúc Trần Dục Nhiên thi xong môn cuối cùng đi ra khỏi trường thi, không khỏi thở phào một hơi thật mạnh. Chăm chỉ đọc sách đối với một người lười nhác như cậu mà nói thật sự là một chuyện rất mệt nhọc!. Thi xong là có thể nghỉ. Chỉ có điều Trần Dục Nhiên hoàn toàn không có ý trở về Trần gia. Người trong ký túc xá đi hết. Phùng Đào thi xong sớm hai ngày so với cậu đã bị Giản Triệu Phong và Trình Nguyên Lãng cùng đóng gói đi Tây Tạng. Lúc gặp lại ước chừng đã sắp tới tháng chín. Trần Dục Nhiên cầm trên tay thông tin liên lạc của người liên hệ thực tập mà Phùng Đào cho cậu. Người liên hệ là đàn anh Hà Thiểu Quân của Phùng Đào. Hà Thiểu Quân này là nhân viên chính thức của công ty thực tập, ngay từ đầu cũng thông qua thực tập mà vào công ty, sau đó biểu hiện tốt được tuyển vào chính thức. Đồng nghiệp của phòng nhân sự từ đó nhận được linh cảm, để nhân viên tiến cử thực tập sinh xuất sắc, nhưng danh sách chỉ có một, đồng thời nếu thực tập sinh biểu hiện quá kém, sẽ ảnh hưởng đến đánh giá hiệu suất của người tiến cử. Bởi vậy nhân viên tiến cử thực tập sinh đều hết sức cẩn thận. Hà Thiểu Quân đối với trình độ của đàn em Phùng Đào cực kỳ hiểu rõ, nếu không phải Phùng Đào vỗ ngực bảo đảm cho Trần Dục Nhiên, anh ta cũng sẽ không gật đầu để Trần Dục Nhiên thay thế Phùng Đào vào đây. Thi xong, Trần Dục Nhiên cũng không kéo dài, trực tiếp thu dọn một chút đồ vật, định đi thẳng đến đơn vị thực tập. Đơn vị thực tập cách trường học có một khoảng, đơn vị cung cấp ký túc xá cho thực tập sinh vào ở, phúc lợi cực kỳ tốt. Chỉ có điều hôm nay cậu hình như ra cửa không thuận lợi. Mới vừa đi tới cửa ký túc xá, cậu liền nhìn thấy Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật. “… Trần Ngọc Dung, em đừng hòng! Tôi vì em làm nhiều như vậy, em nói một câu chia tay’ liền đuổi tôi đi? Em nghĩ Trương Quân Dật tôi là chó của em, gọi thì đến đuổi thì đi ư? Hả?” Trương Quân Dật sắc mặt dữ tợn vặn vẹo. “A Dật, anh bình tĩnh một chút. Em không phải nói muốn chia tay, mà là em tìm được đơn vị thực tập, phải đi làm việc, tạm thời không thể gặp anh…” Trần Ngọc Dung dường như không ngờ Trương Quân Dật sẽ phản ứng mạnh như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, giọng mềm mỏng xuống trấn an nói. Từ sau tiệc sinh nhật của Trần Ngọc Dung, giữa hai người liền xuất hiện vết rách. Trần Ngọc Dung có mục tiêu mới, muốn từ từ xa lánh Trương Quân Dật, nghĩ với sự kiêu ngạo và lịch sử tình trường trước đây của Trương Quân Dật, nhất định sẽ không dây dưa không tha cô ta. Tuy nhiên, sau khi Trương Quân Dật phát hiền liền rất tức giận, quản cô ta chặt hơn, với chuyện chia tay vẫn luôn không chấp nhận. Trần Ngọc Dung một mặt kiêu ngạo sức hấp dẫn của mình ngay cả hotboy Trương Quân Dật của trường cũng không thể chống lại, bất chấp phong độ mà quấn chặt lấy cô ta không buông, cùng lúc lại phiền chán Trương Quân Dật không chịu dứt khoát chia tay, làm cô ta khó xử. Chuyện này vẫn kéo dài tới khi kỳ thi chấm dứt. Vì bước tiếp theo trong kế hoạch của mình, Trần Ngọc Dung rốt cục ngả bài với Trương Quân Dật, ngoài mặt lấy lý do đi thực tập, đề xuất chia tay. Ai dè Trương Quân Dật lại lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy, giống như muốn đem cô ta ăn sống nuốt tươi. Trần Ngọc Dung không khỏi nhớ tới sau lưng Trương gia có chút thế lực xã hội đen, lòng sinh khiếp sợ, lại tạm thời đổi giọng “… Hơn một tháng không thể ở bên anh, anh cũng cần những người bạn khác đi…”. “Em thật đúng là rộng rãi! Không ngại tôi bắt cá hai tay!” Trương Quân Dật mỉm mai nói. Xem hắn là thằng ngu sao? Một khi hắn quen bạn gái khác, Trần Ngọc Dung không phải càng hợp tình hợp cảnh mà đưa ra đề xuất chia tay ư?. “Em không có ý như vậy…” Trần Ngọc Dung oan ức phản bác nói. “Vậy ý em là gì?”. “Em chỉ là không muốn anh chịu tủi thân.” Trần Ngọc Dung kéo ống tay áo của hắn, hiếm khi có được dáng vẻ chim nhỏ nép vào người, “Em biết anh… Rất lợi hại… Nhu cầu cao…” Mấy chữ cuối cùng tràn ngập ám muội mê hoặc. Hai người sau khi xác lập quan hệ bồ bịch đã có quan hệ da thịt. Người trong lòng khẳng định năng lực nam tính của mình, làm cơn tức của Trương Quân Dật cũng dịu xuống. “Cho dù thực tập, em cũng có thể đi tìm anh.” Trần Ngọc Dung hiếm khi có dịp làm bộ dáng nhỏ bé yếu ớt, giọng điệu Trương Quân Dật hòa hoãn, không có làm cho quá căng thẳng nữa. Vậy còn phải?!. Trần Ngọc Dung làm nũng nói “Đơn vị thực tập kia của em rất nghiêm, đều phải ở lại trong ký túc xá, ở cùng với người khác, không có tiện. Hơn nữa anh ở gần, em làm sao còn có tâm tư làm việc chứ?” Trong giọng nói mang theo sự yêu thương rõ ràng và vẻ oán trách như giả như thật. “Đơn vị vớ vẩn nào vậy! Không bằng tới công ty nhà anh.” Trương Quân Dật vốn nổi giận đùng đùng hoàn toàn bị trấn an xuống, giọng điệu vẫn có chút không tốt, nhưng đã không có ý hung dữ như trước. “Đây là do ông nội em quyết định, em cũng không có cách.” Trần Ngọc Dung bất đắc dĩ nói. Ở xã hội thượng lưu ở thành phố Thiên Khê, tiếng tăm của ông cụ Trần Dũng ở Trần gia vẫn tràn đầy uy thế. Cho dù là ba Trương Quân Dật cũng phải ở trước mặt Trần Dũng cúi đầu xưng cháu. Trương Quân Dật kiệt ngạo xa xa nhìn thấy khuôn mặt uy nghiêm cứng nhắc của Trần Dũng trong lòng liền nhút nhát. “Vậy em đi sớm về sớm.” Trương Quân Dật chỉ có thể nói, “Mỗi ngày nhớ gọi điện thoại cho anh.” Trong lòng vẫn có chút không tín nhiệm đối với Trần Ngọc Dung. “Ừ.” Trần Ngọc Dung đồng ý, “Vậy em về nhà trước.”. Trương Quân Dật kéo cô ta lại “Đêm nay theo anh.”. “… Được.” Trần Ngọc Dung không thể để sự trấn an trước đó thất bại trong gang tấc, gật đầu đồng ý. Trương Quân Dật cùng Trần Ngọc Dung đều mang tâm tư khác nhau, cùng bỏ đi, không có chú ý tới Trần Dục Nhiên đứng ở một góc ở cửa ký túc xá. Trần Dục Nhiên không phải cố ý nghe lén. Nhưng mà hai người Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật đối với cậu mà nói đều là phiền phức. Cậu rất không thích Trần Ngọc Dung lúc nào cũng tìm cậu gây rắc rối làm cậu không được tự nhiên, cũng không thích khuôn mặt của cái tên mà Trần Dục Nhiên trước kia thích sâm đậm cứ lắc lư ở trước mặt mình, từng giây từng phút bày ra vẻ ân ái’ giữa hắn với Trần Ngọc Dung. Trần Dục Nhiên bây giờ đối với Trần Dục Nhiên trước đây vẫn có một chút tâm lý che chở. Hình ảnh Trần Ngọc Dung ở cùng Trương Quân Dật không ngừng nhắc nhở cậu Trần Dục Nhiên trước kia đau khổ thương tâm vì một kẻ không đáng ngốc nghếch đáng thương đến cỡ nào. Nhưng mà nhìn bọn họ rõ ràng đứng chung một chỗ cũng đã mơ hồ xuất hiện hình bóng ngăn cách, Trần Dục Nhiên vỗ vỗ ngực “… Cậu sẽ đợi tới lúc bọn họ gặp báo ứng…”. Nói xong, cậu cầm lấy hành lý không lớn, một tay đút túi, lười biếng nhàn nhã mà rời khỏi khuôn viên trường. Đơn vị thực tập cách trước học có ba giờ đi xe. Trần Dục Nhiên nhảy xuống xe, nhìn chung quanh một chút, liền thấy một người đàn ông cường tráng đang tựa lên biển báo bên cạnh chơi game. Anh ta mặc áo thun màu đỏ, quần rộng thùng thình, để tóc húi cua, quần áo giống niên đại 70, cử chỉ giống những năm 00, cách ăn mặc giống hệt Hà Thiểu Quân trong điện thoại. “Đàn anh Hà?” Trần Dục Nhiên chào hỏi. Người đàn ông đang chơi game không nhúc nhích tí nào. Trần Dục Nhiên đến gần, trực tiếp vỗ vỗ vai anh ta “Đàn anh Hà!”. Người đàn ông kia giật mình nhảy lên, buột miệng nói “Làm gì vậy? Hù chết người rồi!”. … Được rồi, cách nói chuyện giống những năm 90, diện mạo giống Tarzan, thần kinh giống cột điện. “Xin chào đàn anh Hà, em là Trần Dục Nhiên.” Trần Dục Nhiên không bị ảnh hưởng tự giới thiệu. “À, à, em chính là đàn em Dục Nhiên à!” Anh ta bừng tỉnh hiểu ra —— Hà Thiểu Quân lấy lại tinh thần, có chút ngại ngùng cất trò chơi vào, gãi mặt nói, “Sorry, sorry, anh một khi chơi liền dễ dàng hí hửng… Vừa mới qua cửa chín…” Nói xong đáng tiếc mà lắc đầu, có một chút tiếc nuối nếu không phải bị cậu cắt ngang nhất định có thể phá đảo’. Trần Dục Nhiên nhìn anh ta làm hành động giống với Phùng Đào, nghe anh ta nói ngôn ngữ thoát tuyết tương tự Phùng Đào, nhất thời cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa buồn cười. “Chúng ta có thể tìm thời gian luận bàn một chút.” Trần Dục Nhiên nói. “Đó là đương nhiên. Em cho rằng em có thể chạy trốn sao?” Hà Thiểu Quân nhướng hàng lông mày thô thô lên, tự cao tự đại tuyên bố, “Anh sẽ cho em ngay cả quần cũng thua trận.”. “Chờ xem!” Trần Dục Nhiên miễn cưỡng ứng chiến, cũng tràn đầy tự tin. Hai người nhìn nhau mỉm cười. “Anh dẫn em tới ký túc xá của thực tập sinh.” Hà Thiểu Quân nhìn cánh tay gầy gầy của Trần Dục Nhiên, làn da quá mức trắng nõn nhẵn nhụi, rất ra dáng anh trai mà không thèm giải thích liền xách lấy hành lý của cậu, vứt lên vai. Trần Dục Nhiên khẽ nhúc nhích, lại nhún nhún vai đi theo anh ta. Người cậu phơi nắng cũng không đen, quả thực mang tới cho người ta cảm giác một người nhỏ yếu dễ bắt nạt. Trần Dục Nhiên đi theo Hà Thiểu Quân, hai người đi theo con đường nhỏ đến ký túc xá của thực tập sinh. Lúc mấy chữ lớn tòa nhà nhân viên tập đoàn Á Thánh’ xuất hiện ở trước mặt Trần Dục Nhiên, cậu không khỏi hơi sửng sốt. Xuất phát từ tín nhiệm với Phùng Đào, cậu vẫn luôn không có lưu ý đến tên của đơn vị thực tập. Bất ngờ không kịp đề phòng, biết nơi mà mình phải ở hơn một tháng lại là tập đoàn Á Thánh của Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên không thể không cảm thán vận khí của cậu thật sự rất lạ lùng. Chỉ có điều, cho dù cậu đã sớm biết đơn vị thực tập là Tập đoàn Á Thánh, cậu cũng sẽ theo đến. Cậu cũng không có làm bất luận chuyện gì trái với lương tâm để mà kiêng kỵ người khác, và cậu cần một phần thu nhập, để từ từ thoát khỏi bàn tay khống chế của Trần gia. Bất luận là Á Thánh hay là công ty khác, chỉ cần có thể cung cấp cho cậu công việc đáng tin cậy, cậu cũng sẽ không chối từ. Ký túc xá thực tập sinh là ba người cùng ở một phòng, mỗi phòng đều có phòng tắm cùng WC riêng. Phòng của Trần Dục Nhiên, tạm thời chỉ có cậu là thực tập sinh đến. “Đây là chìa khóa, giữ cẩn thận. Dưới lầu có siêu thị, em có thể mua được đồ dùng sinh hoạt. Ngày mai trợ lý Trầm của tổng giám đốc sẽ gặp em một lần, biểu hiện cho tốt. Anh ta sẽ quyết định có giữ em lại để thực tập hay không.” Bề ngoài Hà Thiểu Quân nhìn thô lỗ, tâm tư lại tinh tế, “Đây là những việc cần chú ý. Nhớ cho thật kỹ.” Anh ta đưa cho Trần Dục Nhiên một tờ giấy. Trần Dục Nhiên nhận lấy, gật đầu một cái “Hiểu rồi, đàn anh Hà, cám ơn.”. Hà Thiểu Quân nhếch miệng mỉm cười “Không cần khách sáo! Em là bạn bè của Tiểu Đào, thì là bạn bè của anh. Được rồi, em sắp xếp một chút đi, đêm nay sẽ cùng nhau ăn cơm! Có vấn đề thì gọi điện cho anh, hoặc là đến trên lầu tìm anh, anh ở phòng 1725 trên tầng mười bảy.”. Tòa nhà nhân viên tập đoàn Á Thánh’ gồm 25 tầng. Ký túc xá thực tập sinh nơi Trần Dục Nhiên ở là phòng 526 ở tầng thứ năm. Hà Thiểu Quân thì ở phòng 1725 trên tầng thứ mười bảy. Trần Dục Nhiên làm một động tác OK’. Hà Thiểu Quân mang theo trò chơi điện tử của anh ta rời đi trước. Trần Dục Nhiên mở tờ giấy anh ta vừa đưa, đề mục là 《 Những việc cần chú ý khi thực tập tại Á Thánh》, điều thứ nhất viết Tổng giám đốc Hoắc Chính Nghiệp của tổng công ty cùng trợ lý tổng giám đốc Trầm Bắc Thôn là một đôi tình nhân, tuyệt đối không được bởi vì vậy mà kinh ngạc!. ====================================== Tác giả nói ra suy nghĩ của mình Trần Dục Nhiên Thật tốt quá. Phiền toái Trần Ngọc Dung cuối cùng đã thối lui!. -HẾT CHƯƠNG 17-

trọng sinh chi tôi lười anh lại đây